Có phải ai nghĩ khác tôi đều sai?

19/03/202510:46 SA(Xem: 624)
Có phải ai nghĩ khác tôi đều sai?

Có phải ai nghĩ khác tôi đều sai?


https://huongdionline.com/2017/07/26/hay-can-than/

aaa

 

Trong cuộc sống hàng ngày, cái «tôi» rất mạnh, nó nghĩ nó luôn luôn đúng. 

Ai không nghĩ như tôi, không làm giống tôi đều sai cả. 

o0o

Sự thực có phải như vậy không? 

Ngay cả 2 + 2 có chắc hẳn phải là 4 không?

Câu chuyện trong lớp tiểu học dưới đây giúp ta thận trọng hơn mỗi khi phê phán, kết luận về người khác.

Cô giáo nói 8 : 2 = 4, cậu bé không hiểu, cả lớp cười nhạo nhưng em có câu trả lời khác hoàn toàn đúng.

o0o

Cô giáo Quỳnh bước vào lớp học, các em học sinh lập tức trở lại vị trí của mình đồng thanh nói:

 - Chúng con chào cô ạ !

Cô nhìn quanh lớp học rồi mỉm cười gật đầu để các em ngồi xuống.

Cô bước tới bục giảng, ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua cửa sổ với những tia nắng ấm áp khiến cô trông càng giống một nàng tiên áo trắng xinh đẹp. Giáo dục là công việc của cô và cô luôn cảm thấy rất yêu thích công việc của mình. Cô cũng luôn cảm thấy hạnh phúc khi mỗi ngày được dạy dỗ và ở bên những cô bé cậu bé đáng yêu này.

Cô từ từ lấy viên phấn rồi viết lên trên bảng đen biểu tượng dấu chia rồi nói:

- Trước đây, cô đã dạy các em phép tính nhân. Hôm nay , chúng ta sẽ cùng học phép tính chia nhé.

«Phép tính chia rất đơn giản», cô dùng một giọng nói nhỏ nhẹ và một ánh mắt trìu mến nhìn xuống các em nhỏ. Các em cũng dùng một ánh mắt rất trong sáng ngây thơ chăm chú nghe cô nói tiếp.

Cô viết một con số 8 lớn trên bảng, sau đó hỏi các em: 

- Trong các em, ai có thể cho cô biết, một nửa của 8 là bao nhiêu?

Lớp học ngay lập tức trở nên ồn ào, nhiều cánh tay vội vã giơ lên để trả lời câu hỏi, một số cậu bé thậm chí còn không đủ nhẫn nại đã nói vọng lên:

- Một nửa của 8 là 4 ạ !

Cô mỉm cười gật đầu công nhận câu trả lời đúng, nhưng đột nhiên mắt cô dừng lại vào một cậu bé đang ngồi ở góc cuối bên phải lớp học.

Một cậu bé vừa cao vừa gầy im lặng cúi đầu, em không có biểu lộ giống như các em khác trong lớp. Cậu là học sinh mới chuyển đến được một tuần có tên là Nam, có lẽ cậu bé vẫn chưa hoà nhập được với môi trường mới.

Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm trong nghề cộng thêm với trực giác của một nhà giáo, cô cảm giác được đây là một cậu bé rất thông minh nhưng chỉ hơi nhút nhát một chút.

Cô từ từ tiến tới chỗ cậu bé và hỏi: 

- Nam, con có biết một nửa số 8 là bao nhiêu không?

Cậu bé vẫn nhút nhát cúi đầu khẽ trả lời rằng: 

- Thưa cô, con không hiểu tại sao một nửa số 8 lại là 4 ?

Cả lớp ngay lập tức bật cười thành tiếng.

Một số cô bé còn bụm miệng cười, còn có cậu bé khác cố ý nói to: 

- Phép tính đơn giản vậy mà cũng không biết!

Đủ các sắc thái biểu hiện khác nhau của các bạn học khiến cậu càng xấu hổ. Đến đây, cô lo sợ rằng điều này có thể làm tổn thương cậu bé bởi vì mặt Nam lúc này đã rất đỏ rồi, đầu cậu cúi thấp đến nỗi không thể thấp hơn được nữa.

Cô giáo lúc này đặt ngón trỏ lên môi và muốn các em trật tự trở lại. Cô nói: 

- Vậy con cho cô biết câu trả lời của con là gì? Con có thể nói cho cô và cả lớp biết được không?

Cô nói với giọng hết sức nhẹ nhàng và khuyến khích Nam dũng cảm nói ra những điều mình nghĩ.

Cậu bé ngượng ngùng đứng dậy và chậm rãi đi về phía bục giảng. Cậu nhìn vào con số 8 trên bảng đen một lúc rồi đưa tay lên che một nửa trên của số «8». sau đó lí nhí nói: 

- Thưa cô một nửa số 8 là 0 ạ.

Cả lớp đang nhao nhao đột nhiên trở nên im lặng lạ thường.

Sau đó, cậu lại di chuyển tiếp bàn tay và che dọc con số 8 rồi nói tiếp: 

- Nửa số 8 cũng là số 3 ạ.

aaaCâu trả lời của cậu bé không chỉ khiến cho cả lớp im phăng phắc, đồng thời còn khiến cho không ai trong lớp có thể bác bỏ. Cậu đứng trên bục giảng và lo lắng nhìn cô giáo, đợi chờ cô giải thích, trái tim cậu vẫn đập thình thịch đến nỗi cậu cảm giác như cả lớp đều nghe thấy tiếng tim cậu đập. Cậu không biết liệu cô giáo có thể chấp nhận lời giải thích của cậu về câu hỏi này không?

Lúc này, cô giáo bắt đầu chậm rãi tiến về phía bục giảng sau đó vỗ nhẹ nhàng vào vai nam rồi mỉm cười trìu mến nói: 

- Câu trả lời của con thật tuyệt vời !

Cô Quỳnh cảm thấy một cái gì đó thật ấm áp trong tâm đã nhiều năm dạy học như vậy thật không ngờ hôm nay cô lại được một cậu học trò bé nhỏ dạy cho một bài học !

Nam vốn đang mang một khuôn mặt nặng trĩu bỗng trở nên sáng ngời, cậu ngẩng đầu lên và nhìn các bạn học của mình đang trong một biểu hiện sự ngưỡng mộ pha lẫn thích thú.

Sau đó, cô lấy tiếp trong túi 8 viên bi ve và hỏi Nam: 

- Con cho cô biết cô có bao nhiêu viên bi ve trong tay?

 Nam tính một lúc rồi trả lời: 

- Thưa cô, 8 ạ.

Cô phân 8 viên bi ra 2 phần bằng nhau và nói:
- Vậy con cho biết giờ số lượng mỗi bên là bao nhiêu?

Nam trả lời: 

- Là 4 ạ !
- Đúng rồi ! Vậy nếu con cầm đi một nửa số bi này thì trên tay cô sẽ còn lại là bao nhiêu?

Cậu bé với khuôn mặt sáng ngời, lớn tiếng trả lời: 

- Còn 4 ạ !

Lúc này, cậu đã hiểu và quay trở lại chỗ ngồi của mình, vừa đi vừa nói: 

- Ồ mình hiểu rồi, hoá ra một nửa của 8 là 4 .

Cô mỉm cười nhìn cả lớp, đột nhiên cô cảm thấy mình thật may mắn khi có được những học trò như thế. 

Cô cũng rất vui vì mình có thể dùng cách tiếp cận linh hoạt để giáo dục và truyền cảm hứng giúp cho các em phát huy tối đa tài năng của mình. 

Cô luôn tin rằng những mầm non này nhất định sẽ trở thành những người hữu ích trong tương lai.

o0o

Câu chuyện trên cũng cho chúng ta thấy một điều, đó là đừng vội phê phán hay cười chê người khác khi họ có cách nhìn không giống mình. 

Mỗi người đều là một cá thể riêng biệt, một cách sống khác nhau trong những môi trường khác nhau. Do vậy sẽ dẫn đến cách suy nghĩ khác nhau. 

Khi gặp bất cứ chuyện gì đừng vội kết luận họ là người thế nào hoặc họ đã sai. điều chúng ta nên tìm hiểu đó là tại sao họ lại có hành vi như vậy, khi đã thật sự lắng nghe và tìm hiểu kỹ, bạn sẽ nhận thấy mọi việc không như những gì chúng ta suy đoán. nếu mọi người ai cũng đều có một thái độ hòa ái để nhìn sự việc thì cuộc sống quanh ta sẽ tốt đẹp hơn nhiều. 

Hãy dùng tấm lòng rộng mở và bao dung với những người xung quanh, chúng ta sẽ nhận thấy thế giới này huyền diệu biết bao.

Bạch Mỹ

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
12/09/2024
Sự khác biệt về văn hóa giữa hai thế hệ Sự khác biệt về văn hóa giữa hai thế hệ liền nhau ngày càng lớn. Cách con cái quan niệm, nhìn vấn đề, suy nghĩ và hành động khác với cha mẹ mình ngày càng nhiều. Đó là thảm trạng trong các gia đình trên thế giới, nhất là các gia đình Việt Nam tại Mỹ.
06/09/2024
Làm cha mẹ mà có được đứa con hiếu thảo biết hết lòng yêu thương mình thì thật hạnh phúc. Nhưng khi chúng có gia đình, thì việc sống chung một nhà với chúng không hẳn đã hạnh phúc như ý. Có thể có những vấn đề xảy ra mà mình không dự đoán trước được.
05/09/2024
Mùa THU tại những vùng ôn đới trên địa cầu, lá của các cây hầu hết đổi từ màu xanh lá sang nhiều màu khác nhau, chủ yếu là 4 màu: vàng, cam, đỏ, tím… tạo nên những phong cảnh tuyệt đẹp chỉ có vào mùa thu. Nhưng cảnh đẹp này chỉ tồn tại mấy tháng. Khi bước vào mùa đông, các cây rụng sạch lá chỉ còn trơ trọi thân và cành rất buồn thảm.
03/09/2024
Tình yêu chân thật và mãnh liệt đã tạo nên những phép lạ hay những điều lạ thường mà bình thường không ai làm được.
27/08/2024
Đây là một câu chuyện cảm động về tình yêu của hai bạn trẻ đã hết lòng yêu nhau trong cảnh «một mái nhà tranh, hai quả tim vàng». Một tình yêu tuyệt đẹp của những bạn trẻ nghèo. Tình yêu của họ thật vô cùng đáng giá trước mặt Thiên Chúa,
26/08/2024
Nói đến tình yêu là chúng ta vẫn liên tưởng ngay đến trái tim. Nhưng thực ra, theo kiến thức khoa học thì quá trình hình thành và phát triển của tình yêu rất phức tạp, không xuất phát từ trái tim mà là từ trung tâm não bộ. Nhưng tình yêu cũng tạo nên những chất hóa học ảnh hưởng hay tạo nên những phản ứng cảm xúc và tâm lý của con người.
25/08/2024
Nhẫn nhịn quá thành nhu nhược. Nhẫn nhịn là đức tính của người quân tử, còn nhu nhược không phải là một đức tính mà là một khuyết điểm. Nhưng nhẫn nhịn đến mức nào thì hóa thành nhu nhược? Làm sao xác định được ranh giới giữa nhẫn nhịn và nhu nhược? Đó là một câu hỏi khó trả lời, dường như nó tùy phán đoán của mỗi người
22/08/2024
Có những người ban đầu xem ra chẳng tốt lành lắm, nhưng sau một quyết tâm, có thể đến từ một biến cố hay từ một sự giác ngộ nào đó, đã thay đổi cách sống và trở nên cao thượng hơn người. Đó là câu chuyện về «cha tôi» của tác giả Khôi Nguyên Thảo. Một câu chuyện rất đáng đọc.
17/08/2024
Tháng 7 âm lịch, mùa Vu Lan, biết bao người con hiếu thảo biểu lộ lòng hiếu thảo của mình với người mẹ đã cư mang, đẻ đau, và nuôi dưỡng chăm sóc mình suốt quãng đời ấu thơ… Nhưng có những người con… chưa được sinh ra… thì đã… không được cái hạnh phúc như những người con có dịp tỏ lòng hiếu thảo như trên. Đây là tâm sự của nó...
12/08/2024
Đây là câu chuyện của một đứa trẻ bụi đời tại Hoa Kỳ, có bố là lính Mỹ chiến đấu tại Việt Nam, nhưng mồ côi bố từ nhỏ vì bố bị đụng xe tử nạn sau khi đưa cả gia đình về Hoa Kỳ. Mẹ nó đi lấy chồng khác khiến nó không thích sống với bố ghẻ nên nó chấp nhận sống lang thang đầu đường xó chợ trên đất Hoa Kỳ. Nhờ được một phụ nữ Việt Nam chăm sóc, dậy dỗ nó như một người mẹ ruột, nên nó đã trở nên một con người hữu dụng.
FOLLOW US
ĐĂNG KÝ NHẬN TIN MỚI
Thông tin của bạn được giữ kín tuyệt đối và có thể hủy đăng ký bất cứ lúc nào. Nhập địa chỉ email của bạn
THÔNG TIN LIÊN LẠC