Lề luật được lập nên vì con người, nên lề luật chỉ là phương tiện, con người mới là mục đích. Đức Giêsu từng nói: «Ngày sabát được lập nên vì con người, chứ không phải con người vì ngày sabát» (Mc 2:27). Thánh Phaolô cũng viết: «Chúng ta biết rằng Lề Luật là tốt, nếu người ta sử dụng cho đúng cách» (1Tm 1:8). Sử dụng lề luật cho đúng cách là coi lề luật được lập nên vì con người, chứ không ngược lại.
Điều Thiên Chúa mong muốn nhất nơi ta là gì? Đức Giêsu từng nói: «Anh em hãy nên toàn thiện, như Cha của anh em ở trên trời là Đấng Toàn Thiện» (Mt 5:48). Thánh Phêrô cũng viết: «Kinh Thánh ghi: "Hãy nên Thánh vì Ta là Thánh"» (1Pr 1:16). Vấn đề là: Phải làm gì để nên thánh? Bài này đề nghị cách nên thánh theo quan điểm của Công đồng Vatican II.
Thánh Kinh được ví như bức thư Thiên Chúa gửi cho con người để tỏ cho con người biết tình yêu, quyền năng, ý muốn và chương trình của Ngài cho con người. Một người yêu Thiên Chúa thì phải năng đọc Thánh Kinh tương tự như một cô gái đang yêu một chàng trai ở xa, cô sẽ thường xuyên đọc những bức thư tình của chàng mà cô nhận được, đồng thời cảm thấy hạnh phúc vì thấy được tình yêu dạt dào và chân thật của chàng trai mà mình hết lòng yêu thương.
Khi lãnh giải Nobel Hòa Bình năm 1979 và bao nhiêu danh dự khác nữa, Mẹ Têrêxa Calcutta là một người già vừa nhỏ vừa thấp, cao không tới mét rưỡi, làn da thì nhăn nheo, dáng người xem ra chẳng chút gì hấp dẫn. Vậy mà con mắt Mẹ sáng rực toát ra sức chinh phục và sự thu hút phát ra từ một tình thương yêu vô hạn. Mẹ đã hết mực yêu thương người chồng của Mẹ là Giêsu mà Mẹ thấy hiện thân nơi những em bé và những người đau khổ chung quanh Mẹ.
Với Công đồng Vatican II, Giáo Hội có khuynh hướng «Đại Kết» theo ý muốn của Đức Giêsu khi cầu nguyện với Chúa Cha trước khi chịu tử nạn: «Lạy Cha chí thánh, xin gìn giữ các môn đệ trong danh Cha mà Cha đã ban cho con, để họ nên một như chúng ta» (Ga 17:11b. 23a), nghĩa là làm sao để các giáo phái Kitô giáo hiệp nhất nên một.
Với Công đồng Vatican II, việc đối thoại tôn giáo trở thành một chủ trương lớn của Giáo Hội. Quan điểm của Giáo Hội về các tôn giáo khác đã có nhiều thay đổi, Giáo Hội không còn coi các tôn giáo khác là tà giáo, mà coi các tôn giáo khác cũng là một môi trường cứu độ của Thiên Chúa. Nhưng sự cứu độ ấy, Giáo Hội vẫn xác định là đến từ sự cứu chuộc bằng giá máu của Chúa Kitô. Đối thoại Tôn giáo cũng là một hoạt động của Phong trào Giáo dân Việt Nam Hải ngoại.
Điều răn đầu tiên đối với con người (sau ba điều răn đối với Thiên Chúa) đó là «Thảo kính cha mẹ». «Thảo kính» bao hàm yêu thương, tôn trọng. Điều đó đòi hỏi người con phải ít nhiều hy sinh. Quả thực, việc «thảo kính cha mẹ» không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhất là đối với những người đã lập gia đình. Nếu không cố gắng tìm cách khắc phục khó khăn, cản trở… thì… không thảo hiếu được.
Phật nói: «Đời là bể khổ» và Phật cũng chỉ cho con người cách thoát khổ. Kitô giáo chắc chắn cũng đồng ý với Phật rằng không ai thoát được khổ, và Kitô giáo cũng có cách biến những đau khổ thành những giá trị cao cả để trả giá cho một hạnh phúc tuyệt vời và vĩnh cửu.
Trình độ tâm linh của mỗi người Kitô hữu tùy thuộc vào tinh thần vị tha, tinh thần ra khỏi chính mình để hướng đến Thiên Chúa và tha nhân. Trình độ tâm linh của con người càng cao thì tinh thần vị tha ấy của họ càng lớn, càng ít nghĩ tới quyền lợi riêng để nghĩ nhiều hơn tới quyền lợi của Thiên Chúa và tha nhân. Họ ít quan tâm tới sự thăng tiến bản thân để hy sinh nhiều hơn cho đại cuộc Nước Trời.
Hiện nay, tội «phạm đến Thánh Thần», thứ tội mà Đức Giêsu nói là «chẳng đời nào được tha» (Mc 3,29), dường như rất ít Kitô hữu hiểu được thứ tội này một cách rõ ràng. Ta thử tìm hiểu tội ấy qua bài chính bài Tin Mừng Mc 3:22-30 mà Đức Giêsu đề cập đến thứ tội ấy.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.